Đạo Quân (bản edit)

Chương 53: Về sau theo ta lăn lộn




Đao kề trên cổ mà vẫn thà chết chứ không chịu đi? Ngưu Hữu Đạo nghe xong cũng thấy hơi kinh ngạc.

Đối với cái thế giới này hắn cũng không hiểu sâu lắm, nhưng dù sao cũng biết chút ít, Ở nơi đây Phật giáo thờ phụng Phật Tổ cũng không phải là Thích Ca Mâu Ni, cũng không có người tên Thích Ca Mâu Ni này, mà là một người khác hoàn toàn, mà Phật giáo hiện tại cũng không có hưng thịnh, có vẻ như từng có thời hưng thịnh, đại khái ở thời đại Võ triều thì hưng thịnh, về sau bởi chiến loạn liên miên mà ảnh hưởng, Phật môn dần dần suy thoái, loại chùa miếu nho nhỏ như Nam Sơn tự thỉnh thoảng mới thấy được, mà không nghĩ tới ở thời kỳ Phật môn suy bại còn có thể gặp được hùng yêu có tín ngưỡng rất kiên định này nha.

Nếu trước đó chỉ bởi vì chưa thấy qua yêu quái cho nên có chút hứng thú đối với hùng yêu, thì hiện tại lại rất hứng thú đối với hùng yêu kia, không khỏi “Woa” một tiếng, vui vẻ nói: “Ta cũng nên đi nhìn xem yêu tinh ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’ kia một chút... Mời Quận chúa về trước đi, sớm nghỉ ngơi một chút, không cần tiễn!”

Thương Thục Thanh cũng không có làm ra vẻ, từ trong tay áo móc ra một phần ghi chép thẩm vấn, “Ta đã từng được đọc bản danh sách «Dị Thú Lục», sau khi nhìn qua phần khẩu cung này, phát hiện hùng yêu này giống như là yêu tinh rất có danh tiếng ở trên bảng này, cũng không biết có đúng hay không, còn xin Đạo gia tự mình minh xét!” Đưa hai tay dâng lên xong hơi hạ thấp người, quay người rời đi.

Yêu tinh trên bảng “Dị Thú Lục” sao? Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, lại càng thêm hứng thú, đi đến dưới một chiếc đèn lồng treo lơ lửng dưới mái hiên, mở phần khẩu cung thân vệ thẩm vấn tăng chúng tại Nam Sơn tự ra xem xét, sau khi xem xong thuận tay đưa cho Viên Cương để hắn cũng nhìn xem, sờ lên cằm nói thầm, “Gấu có bộ lông màu vàng óng, còn đao thương bất nhập, chẳng lẽ là bên trên Dị Thú Lục tên gọi Kim Vương Hùng?” Bản Dị Thú Lục hắn cũng nhìn qua.

Viên Cương chưa có xem Dị Thú Lục gì cả, nên chỉ là nắm giữ một chút tình huống đại khái trong phần khẩu cung.

Nhìn thấy Viên Cương cất tờ khẩu cung, Ngưu Hữu Đạo hơi cười một tiếng, “Nữ nhân này ngược lại là người có tâm lại tỉ mỉ nữa, đi, chúng ta đi xem yêu tinh kia một chút.”

Hai người tìm tên thân vệ hỏi thăm chỗ ở chúng tăng Nam Sơn, trực tiếp xông qua.

Một cái tiểu viện nhỏ, chừng 20 tên tăng chúng lấy chăn đệm trải ra nằm dưới đất, phân làm hai gian phòng, cả bọn cùng nhét ở chung một chỗ, hùng yêu Viên Phương cũng ở trong đó, trong tiểu viện còn có chỗ thân vệ ở nữa.

Đường dài bôn ba vất vả, phần lớn tăng chúng mỏi mệt cực kỳ, tất cả đều ngáy khò khò ngủ thiếp đi, mà yêu tinh chính là yêu tinh, Ngưu Hữu Đạo xông vào trong phòng, nhóm tăng chúng vẫn nằm ngáy o o, duy chỉ có Viên Phương đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở hai mắt ra. Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương, Viên Phương lập tức đứng lên tại chỗ cúi đầu cười rạng rỡ chào.

Ngưu Hữu Đạo dò xét Viên Phương trên dưới, kích cỡ không cao, bộ dáng lão đầu, người gầy gò hơi bị còng xuống, màu da có chút đen, nhưng là tinh khí thần rất tốt, một chòm râu bạc, hai mắt có thần, tăng y trên người đổi thành thường phục, một cái mũ mềm đội che cái đầu trọc, bất quá từ xung quanh bên dưới vành mũ vẫn có thể nhìn ra là cái tên trọc.

Nhìn thấy nhóm hòa thượng đang ngủ, Ngưu Hữu Đạo cũng không có quấy rầy, vẫy vẫy tay, gọi Viên Phương ra khỏi gian phòng, đi tới phòng khách của tiểu viện.

Vào phòng khách, Ngưu Hữu Đạo quay người lại, đối với Viên Phương đang đi theo vào sau cười nói: “Nào! Cởi quần áo ra ta xem một chút.”

“Hả!” Viên Phương trừng mắt, rất là do dự.

Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói: “Không cần sợ hãi, chưa thấy qua yêu, muốn kiến thức một chút thôi.”

Thì ra là thế! Viên Phương nhẹ nhàng thở ra, cũng thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ lộ rõ, từ từ cởi áo, lộ ra thân thể còn chưa triệt để hóa hình hoàn toàn, người đầy lông vàng, đồng thời cúi thấp xuống bộ dạng thuần phục cả người co rụt lại đứng im đó, mặc cho hai vị bên người một mặt tò mò, xoay quanh bản thân thưởng lãm, lông trên người bị Ngưu Hữu Đạo kéo kéo hai phát có chút đau cũng ráng nhịn.

Không nhịn cũng không được, hắn có thể phản kháng, nhưng hậu quả của phản kháng sợ là sẽ gây họa cho tăng chúng Nam Sơn tự.

Vòng quanh vài vòng, Ngưu Hữu Đạo chợt cho Viên Cương cái ánh mắt, lập tức Viên Cương thuận tay rút chủy thủ gắn trên chân ra, vung tay phất ra một đạo hàn quang.

Ánh chớp xẹt qua trên thân Viên Phương, CReck! Lại có tiếng kim loại ma sát, quả nhiên hiện thực chứng minh Viên Phương đúng là đao thương bất nhập, lông tóc không mảy may xuy suyển, da thịt cũng không trầy xước chút nào.

Viên Phương lại rất kinh hãi, bỗng nhiên quay người, liên tiếp lui lại về phía sau tránh né, vẻ mặt kinh nghi bất định, như đang hỏi sao lại còn động đến đao nữa?

Ngưu Hữu Đạo lại tăng thêm hứng thú, vui tươi hớn hở nói: “Không cần sợ không cần sợ, Uhm! Đúng, hiện ra nguyên hình nhìn xem chút.” Thấy đối phương do dự, lông mày lập tức nhíu lại, “Hừ” một tiếng.

Viên Phương được chứng kiến thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo, ba người Tống Diễn Thanh đều không đủ cho người ta đánh, hắn càng không phải là đối thủ, dưới sự đe dọa đành khuất phục, lại từ từ cởi đai lưng, kéo quần xuống, bên trong ngược lại vẫn là còn có cái quần đùi rộng thùng thình.

Cởi quần áo cũng không tính là gì, mấu chốt là bị hai cái đại nam nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt, hắn đã tu luyện thành tinh, ngưỡng mộ nhân tính, tự nhiên cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Cởi cả giày ra, sau khi không có gì trói buộc nữa, Viên Phương đột nhiên hít sâu một hơi, một hơi kia tựa hồ như đem cả thân thể hắn bành trướng căng phồng lên, tứ chi bắt đầu biến lớn dần lên, gương mặt cũng đang to ra, bên trên đầu trọc bộ lông vàng óng cũng bắt đầu mọc ra, da thịt trên mặt vặn vẹo biến thành màu đen.

Quá trình này nhìn xem có chút buồn nôn, dễ dàng hù dọa người, nhưng Ngưu Hữu Đạo cùng với Viên Cương cũng không phải người bình thường, trong mộ phần có đủ loại thi thể buồn nôn cũng đã thấy nhiều rồi, ngay cả cương thi cũng được chứng kiến, loại biến hóa này không dọa được hai người, ngược lại là quá trình biến hóa này làm cho hai người cảm thấy thật mới lạ.

Bình thường bộ mặt Viên Cương luôn luôn không thay đổi cũng tỏ ra rất hiếu kỳ.

Lát sau, một con gấu bự lông màu vòng óng chói mắt đứng thẳng hai chân ở trước mặt hai người, thân thể cường tráng so trước đó gấp ba lần có, cao lớn hùng tráng, uy vũ dọa người. Cái quần đùi đã bị căng nứt toác, như là cái váy rơm quấn quanh ở trên lưng. Tay gấu cùng gương mặt có da thịt dày béo đen kịt, móng vuốt bén nhọn lộ ra.

Xem như kiến thức được đồ chơi mới mẻ, quả là mở rộng tầm mắt, hai người xoay vòng vòng quanh Kim Mao Hùng đặc biệt to lớn này thưởng thức.

Kim Mao Hùng lè lưỡi, con mắt đen bóng ngó theo chuyển động của hai người xung quanh, bên trong ánh mắt tỏ ra rất vô tội, cũng không biết hai người này muốn xem đến bao giờ.

Chỉ chốc lát sau, Ngưu Hữu Đạo lại cho Viên Cương một cái ánh mắt nữa, chùy thủ trong tay Viên Cương chém liên tục, mấy đạo roẹt roẹt tiếng kim loại ma sát, không thể phá vỡ được phòng ngự của bộ lông vàng, đột nhiên biến đổi thế cầm, trực tiếp đâm chủy thủ vào trên đùi Kim Mao Hùng, một đao lần này thấy máu rỉ ra, đã cắm vào non nửa cây.
“Úi...” Kim Mao Hùng bị đau nhảy lùi ra, miệng có tiếng người cầu xin tha thứ, “Hai vị giơ cao đánh khẽ buông tha cho bần tăng có được hay không?”

Ngưu Hữu Đạo minh bạch, cái bộ lông vàng này hoàn toàn chính xác là đao thương bất nhập, nhưng là trình độ có hạn, không ngăn được vũ khí sắc bén đâm thẳng, hắn tươi cười phất phất tay nói: “Thất lễ, thất lễ, biến lại trở về đi!”

Kim Mao Hùng lập tức xì xuống như bóng da bị xẹp, thân hình rút nhỏ lại, rất nhanh lại biến trở về thành Viên Phương, quay người xoay lưng lại, giật trên lưng một miếng vải của cái quần đùi rách, tiến hành băng bó đơn giản chỗ đùi bị thương, sau đó khập khiễng đi nhặt quần áo mặc vào lại.

Mặc xong, Viên Phương thành thành thật thật đứng đó, trên mặt hơi có thần sắc ai oán.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra mời, “Chân ngươi không tiện, ngồi xuống nói, ngồi xuống nói.”

Viên Phương lui lại hai bước khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiếp nhận Ngưu Hữu Đạo tra hỏi kỹ càng, nói đến lúc mình tại Nam Sơn tự hành động, giống như lúc khải báo cho Tống Diễn Thanh vậy, lần nữa cường điệu mình làm bao nhiêu là chuyện tốt, chứng tỏ chính mình không phải là người xấu.

Ngưu Hữu Đạo nghe xong thì vui vẻ, bất kể có phải là vì chấn hưng Nam Sơn tự hay không, hay vì chính bản thân, cướp của chính là cướp của, lấy ở đâu ra nhiều cớ như vậy, hơi cứu tế một chút hương dân liền gọi là cướp phú tế bần rồi? Vậy có phải làm đủ trò xấu rồi làm chút chuyện tốt liền có thể hết tội rồi hay không? Gọi kỳ danh đẹp đẽ tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ tặc gì chứ, rõ ràng chính là một núi không thể chứa hai hổ, một khối địa bàn nhưng trên đó có quá nhiều ăn cướp, ảnh hưởng tới tài lộ của Nam Sơn tự các ngươi, thế là đem những tên thổ phỉ khác kia “đen ăn đen”.

“Hai năm này cướp của sát hại tính mệnh được bao nhiêu tiền?” Ngưu Hữu Đạo bắt chéo chân Ngồi trên một cái ghế, ngón tay gõ nhè nhẹ trên bàn trà hỏi một tiếng.

Viên Phương lắc đầu nói: “Không có đồng nào.”

Ngưu Hữu Đạo nhíu lông mày lại, cười lạnh nhạt nói: “Thế nào, sợ ta đoạt tiền của ngươi?”

Vẻ mặt Viên Phương đau khổ lắc đầu nói: “Ngài hiểu lầm, vị trí Nam Sơn tự quá heo hút, cũng không làm được bao nhiêu tiền, trong chùa còn có nhiều người như vậy cũng phải ăn để sống, còn có tu sửa chùa miếu nếu bị đổ nát, ngẫu nhiên còn đi giúp đỡ một chút hương dân, cũng chỉ còn lại vài trăm kim tệ mà thôi, trước đó đã bị vương gia đoạt sạch toàn bộ, nói đó là phí tổn chi cho nhiều người chúng ta ăn uống đi đường!”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười ha ha, cảm tình thì ra nhóm người Thương Triều Tông thiếu tiền nên đem cướp sạch rồi, bèn cười nói: “Ngươi tên yêu tinh này, hẳn là còn cảm thấy bị ủy khuất hả? Gặp phải chúng ta tính ra là ngươi vận khí tốt, thường nói ‘tại bờ sông đi lâu ngày cũng có ngày bị ướt giày’, sống làm chuyện đen tối sẽ có ngày thất thủ, ngươi trốn ở nơi đó ăn cướp, sớm muộn cũng đụng tới cọng rơm cứng, đụng phải mấy tu sĩ trảm yêu trừ ma, chính là thời điểm ngươi mất mạng. Không bằng như vậy đi, về sau lăn lộn với ta thế nào? Ta chuẩn bị cho ngươi thân phận để có thể quang minh chính đại hành tẩu.”

Viên Phương mặt mếu máo nói: “Pháp sư, ngài thả ta đi đi, ta đã đáp ứng lão trụ trì duy trì Nam Sơn tự, cũng phát thệ trước phật, lấy chấn hưng Nam Sơn tự làm nhiêm vụ suốt đời mình, nếu như bất tuân lời thề sẽ xuống địa ngục!”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Cái này dễ xử lý, ngươi theo ta lăn lộn, sau này ta giúp ngươi xây cái chùa lớn nhất thiên hạ.”

Viên Phương ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi, “Thật sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tối thiểu cho ngươi đủ tiền xây cái chùa lớn nhất thiên hạ.”

Viên Phương cảm thấy cái này không quá đáng tin, trọng điểm là không muốn cuốn vào chuyện thị phi, sau khi hơi suy nghĩ một chút, yếu ớt nói: “Không cần phiền phức như vậy, vẫn là tự ta nghĩ biện pháp đi.”

Ngưu Hữu Đạo cười lạnh lẽo một tiếng, “Không nể mặt ta? Cho ngươi thêm một cơ hội nghĩ lại cuối cùng, đừng ép ta trở mặt!”

Thái độ Viên Phương lập tức biến đổi, quả quyết gật đầu nói: “Tốt! Về sau xin nghe theo pháp sư phân phó.”

(Luna: Haha rõ ràng là ép người ta)

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua nói với Viên Cương: “Yêu tinh này về sau nếu không trung thực, đem những hòa thượng Nam Sơn tự kia toàn bộ xử lý hết!”

Vẻ mặt Viên Cương không thay đổi nhẹ gật đầu, lặng lẽ liếc xéo Viên Phương đang ngồi đối diện.

Viên Phương thần sắc run rẩy, vội vàng khoát tay nói: “Sẽ không sẽ không, chúng ta đều là người thành thật!”

Vô tình thu được một yêu tinh, về sau có thể từ từ nghiên cứu! Ngưu Hữu Đạo hài lòng đứng lên, “Hàn huyên lâu như vậy, còn chưa biết tên của ngươi là gì.”

Viên Phương đứng dậy, chắp tay trước ngực nói: “Bần tăng Viên Phương.”

Ngưu Hữu Đạo tức giận nói: “Thật đúng là đem mình làm thành thật quen thói, Viên Phương là ngươi sao? Ta hỏi tên thật của ngươi.”

Viên Phương kịp phản ứng lại, nói “Cũng không có tên riêng, trước kia người trong chùa đều gọi ta là Tiểu Kim.”

“Tiểu Kim?” Ngưu Hữu Đạo quan sát trên dưới cái tên có bộ dạng lão đầu này một chút, chỉ chỉ Viên Cương, “Hắn gọi là Hầu Tử, về sau liền gọi ngươi là Lão Hùng đi!”

Viên Phương lập tức nhìn về phía Viên Cương, kinh ngạc nói: “Ngươi là hầu tử?” Một bộ dạng ngươi ẩn tàng thật là sâu nha ta cũng nhìn không ra luôn.